Nguyễn Man Nhiên (1956 —) was born in Nha Trang, Vietnam. He has published a number of poetry and essay collections within Vietnam, as well as with the literary magazines Da Màu and Tien Ve. He is also a well-known folklorist and prolific visual artist. His most recent book of poetry, Đêm dịu dàng thế kia, và gió… (Night How Graceful, And the Winds…) was published in 2011.
Out There the Sky Turning Grey and Winter mad twenty years old denied a place to plunge into the sea I sat still like a portrait the dockland of mine smoky-grey no longer here the ailing brownish-red sun night like a bar of syrup-ice melting, dripping a song, blue and single, a song from the dark foliage licking it open a revived season for many a bouquet of flowers in the laundry at dawn the banging and thudding loud noise of devils hanging low under the garden’s clusters of light globes I stuck my teeth into the edge of this rotting suburb of grey ash that pulled one in like opium distant stars like a flash of lightning upon small altar-cups, the unblemished souls now haemorrhaged on the rooftop of the district-cathedral let me be with my prayer on the icy-cold sidewalks I closed my eyes, resting my head on my own shoulder resembling act of holding and caressing that youthful love once upon a time the street lamps were being soaked in dripping purple rains, late evening I was leaving the ship-cabin, an empty seat
Ngoài Kia Trời Xám Màu Động tuổi hai mươi điên không có chỗ lao vào biển ngồi như một bức chân dung bến tàu của tôi khói xám không còn nữa mặt trời đỏ nâu ốm yếu một thanh tối chảy như kem bài hát xanh đơn của tán cây liếm mở mùa tái sinh các bó hoa giặt sáng tiếng ầm ầm của quỷ sứ kêu vang treo lủng lẳng dưới bóng đèn chùm tôi gặm mòn ngoại ô màu xám tro gây nghiện những vì sao xa xôi như ánh chớp những chén lễ nhỏ và sự thánh thiện chảy máu trên nóc nhà thờ hãy để tôi cầu nguyện trên vỉa hè băng giá nhắm mắt và dựa đầu bên vai như ấp ủ một tình yêu trẻ dại đèn đường trong mưa tím rịm chiều tôi bỏ lại boong tàu ghế trống