this place has gone months without rain, worms don’t hatch in time for the bird beaks of a drought, eggs get dispersed from their nests beneath leaves too parched, that’s right, that gardener, twenty years rhythm of turning on sprinklers, guarding grass sprouts, shimming broken roof tiles, patching cracked walls, collecting trash after every party’s last footsteps, and still seemingly waiting on the crows who for whatever reason up and left the garden some few years back maybe to return, that’s right, the crows still flooding black clamors every early morning, or doesn’t it seem, but the crows a few years back were different, he told, that’s right, still able to speak he was, or doesn’t it seem, just once in a blue moon hearing some word scraps, the barren land, the dessicated grass, press an ear to the ground just occasionally hearing the humming of insects, so it was the call of the crows that brought you here eh, crows of the past or crows of the now both could do right, just need black flooding clamors every early morning, just need black storms to flutter through the window bars, just need to gather dropped feathers, to make a work of art isn’t it, the crow feathers still plentiful, or doesn’t it seem, the barren land, the dessicated grass, seasons without rain, eggs lie dry beneath the leaves, insects don’t hatch, the band of visiting birds crave the taste of fresh pupae, only the gardner is still here, twenty years rhythm, hired from some yonder to come break down the wall, then invited to stay and collect the leftover stones, relics for distant visitors according to his archaeological expertise, then he didn’t know to go back to his some distant yonder for what, then he was invited to stay longer to construct a garden, from then on striking up friendships with the crows taking shelter in the ancient tree there, every early morning flooding a clamour of black, with black storms also fluttering through the window bars, until one morning the storm quieted and he was forever silent, or doesn’t it seem, once in a blue moon releasing a few scrap words, visitors like migratory birds, who knows where who is from and the reason for coming here, who doesn’t once become a visitor, who isn’t from some distant yonder, who doesn’t linger some place, who isn’t leaving some place, who isn’t always unable to arrive some place, who doesn’t have a reason to not return once more to some place, the crows who for whatever reason up and left the garden, that’s right, don’t worry, the wall’s done breaking down, this city has capacity to tolerate the lives from far-flung distances without root without origin, one must still keep living even when no tree invites you to sit, even when the earth is barren, the grass is dessicated, the band of visiting birds gradually leave the nest, even when not one yonder invites anyone there to come to a different yonder, even when all regions are no longer different regions, a gardener ever since eh, he’s only preoccupied with expecting the old crows who up and left the garden, to maybe return, although the crows still flooding black clamoring every early morning, just that matter alone, that garden, those early mornings, those black colors, those storms fluttering through the window bars, the rest he seems to have completely forgotten, the relics, the pieces of fallen wall, the chunks of stone dropped from some planet his hand picked up, bundled, placed in a display cabinet, or doesn’t it seem, perhaps the only way left is to forget each piece of wall, each chunk of stone, or doesn’t it seem, perhaps the only way left is to expect the pieces of wall to self-destruct and self-obliviate, the lives from far-flung distances without root without origin come then go, don’t ever approach and ask each other where you’re from and why you came here, why still here, why not still here, when you’ll be going, returning, going where, returning where, whoever still picks up the dropped crow feathers buried in the earth like that gardener, surely an art piece of his life, looking after the early morning that sprouts old crows, dripping black storms that flutter through the window bars, and then the lost rain that will be reborn in this place
không đất hẹn [4]
nơi này mưa đã mất nhiều tháng ròng, sâu không nở kịp mỏ chim mùa hạn, trứng rã ổ dưới mặt lá khô bong, ừ, người coi vườn đấy, hai mươi năm đều nhịp mở những cột mưa tự động, canh cỏ mọc, chêm ngói vỡ, bồi tường nứt, gom rác sau bước chân cuối rời đi mỗi tiệc tùng, và vẻ như vẫn trông chừng bầy quạ không dưng bỏ cây vườn chừng dăm năm trước biết đâu về lại, ừ, quạ vẫn túa màu đen náo động mỗi sớm, hoặc tưởng thế chăng, nhưng bầy quạ dăm năm trước khác kia, ông bảo thế, ừ, ông vẫn nói mà, hoặc tưởng thế chăng, họa hoằn mới nghe dăm từ vụn, đất cỗi, cỏ cằn, ép tai vào đất thảng mới nghe trùng rỉ, thế ra vì tiếng quạ mà tới đây ư, quạ xưa hay quạ nay cũng được à, chỉ cần màu đen túa ra náo động mỗi sớm, chỉ cần những cơn bão đen vờn song cửa, chỉ cần lượm lông rụng, cho một tác phẩm à, lông quạ vẫn đầy, hoặc tưởng thế chăng, đất cỗi, cỏ cằn, mưa đã mất mấy mùa, trứng nằm hạn dưới mặt lá, trùng không nở, lũ chim khách trú nuối vị nhộng tươi, chỉ vẫn người coi vườn đấy thôi, hai mươi năm đều nhịp, ông từ phương nào được thuê đến đây phá tường, rồi người ta mời ông ở lại gom vụn đá, tàn chỉ cho khách xa theo đúng chuyên môn khảo cổ của ông, rồi ông cũng chẳng biết về lại phương xa nào kia thì làm gì, rồi ông được mời ở lại thêm nữa dựng vườn, rồi từ bấy đánh bạn với bầy quạ trú nơi cổ thụ đằng kia, sớm nào cũng túa ra náo động màu đen, cũng những cơn bão đen vờn song cửa, cho đến khi một sớm ra bão lặng và ông im mãi, hoặc tưởng thế chăng, họa hoằn mới phát ra dăm từ vụn, khách như chim tạm trú, ai biết ai từ đâu và sao lại đến đây, ai không một lần làm khách, ai không tự viễn phương, ai không đang lưu lại một chốn nào, ai không đang rời khỏi một chốn nào, ai không từng đến được một nơi nào, ai không có lý do để không trở lại thêm nữa một chốn nào, bầy quạ không dưng bỏ cây vườn, ừ, đừng lo, tường đã phá xong, thành phố này đủ sức dung những đời muôn trùng không gốc không nguồn, người ta vẫn phải sống tiếp thôi cả khi chẳng một gốc cây nào mời ngồi lại, cả khi đất cỗi, cỏ cằn, lũ chim khách trú lần lần rời tổ, cả khi không phương nào còn mời mọc ai kia đến một phương khác nữa, cả khi mọi miền đều không còn là miền khác nữa, người làm vườn từ bấy đến nay à, ông chỉ bận lòng trông chừng bầy quạ cũ không dưng bỏ cây vườn, biết đâu về lại, dẫu quạ vẫn túa màu đen náo động mỗi sớm, riêng chuyện ấy thôi, khu vườn ấy, những sớm mai ấy, những màu đen ấy, những cơn bão vờn song cửa ấy, còn lại ông chừng như đã quên tất thảy, những tàn chỉ, những mảng tường rụng, những mẩu đá rơi từ hành tinh nào tay ông đã gom, đã bọc, đã đặt nằm tủ trưng bày, hoặc tưởng thế chăng, có thể chỉ còn cách quên từng mảng tường, từng mẩu đá, hoặc tưởng thế chăng, có thể chỉ còn cách mong những mảng tường tự hủy và tự lãng, những đời muôn trùng không gốc không nguồn đến rồi đi, đừng bao giờ lại gần và hỏi nhau từ đâu và sao lại đến đây, sao ở lại, sao không ở lại, bao giờ lại đi, lại về, lại đi đâu, lại về đâu, còn ai lượm lông quạ rụng chôn dưới đất như người làm vườn kia, hẳn là tác phẩm để đời của ông, trông chừng một sớm mọc lên bầy quạ cũ, túa ra những cơn bão đen vờn song cửa, và mưa mất đi rồi sẽ sinh lại nơi này