I see you small town preparing for an early night
your small roads have been cleared of invading swarms
of brown beetles
a house with its yellow lamp and a child crying for someone’s attention
behind the window
I see myself passing by
a new migrant, a stranger mounted against the people’s indifferences
I love the quiet path, the rows of tall trees, the smells of soap
from the coin-operated laundries
I see the patient eyes of my car
on the road surface, a particular downcast look, calmness
the red lights at each intersections are blooming
from a rustic store- sign the aroma of baked pastries
on the verandah sight of a woman doing up her hair
by a dog who’s never harmed anyone’s shoes
this is the sacred silence reserved
for all the dead poets
who failed and perished under the sun
here is a place where a passing person may stop, think of a night rest
and knows yet no one.
Tôi thấy tỉnh lẻ ngủ sớm
những con đường sạch bầy bọ hung
căn nhà đèn vàng và một đứa trẻ khóc đòi sau cửa sổ
tôi thấy tôi đi qua
một người nhập cư, một kẻ xa lạ không được đoái hoài
yêu những con đường lặng, hàng cây cao
và mùi xà phòng tỏa ra từ các nhà giặt
tôi tấy con mắt kiên nhẫn của chiếc xe tôi
nhìn xuống lòng đường thanh thản
đèn đỏ nở ở ngã tư
từ một bảng hiệu quê mùa bay ra mùi bánh nướng
một người đàn bà ngồi vấn tóc ngoài hiên
cạnh con chó chưa bao giờ cắn chân ai
đây là sự im lặng linh thiêng cho những nhà thơ
đã chết
những kẻ thất bại tan biến dưới mặt trời
đây là nơi một người đi qua và muốn ngủ lại
nhưng không có ai quen.